Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Nếu được lựa chọn lại lần nữa, em vẫn chọn sẽ yêu anh...


Lần đầu tiên biết đến bài hát này em như lặng người đi…Từng lời bài hát như tái hiện lại cái ngày ấy… Em không dám nghe cũng như không dám hát bài hát này mỗi lần đi hát, và cả sợ nghe bạn bè hát, những lúc ấy em lại nhớ đến ngày… ngày anh bước đi…

Ngày ấy lúc anh bước đi, em đã hỏi anh : “ Nếu em níu kéo anh, anh sẽ ở lại chứ?”… và anh đã trả lời…

Khi anh bước đi, nước mắt em rơi…Tại sao em cứ ngồi yên ở đó? em nhìn anh cho đến lúc hình ảnh anh nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút… Em bước đi dưới cơn mưa mà nước mắt rơi giữa dòng người qua lại, dù là em sắp quỵ ngã từ con đường từ trường về kí túc xá… nhưung em tự nhủ: phải cố lên, cố lên, chỉ là một thời gian thôi…để chúng ta có một khoảng thời gian để suy nghĩ, để chúng ta nhận ra chúng ta cần nhau, nhận ra tình yêu của chúng ta,…và rồi em và anh sẽ “ yêu lại từ đầu”… Em cũng đã nhìn thấy anh chờ em cho đến khi em về kí túc xá… nhưng em cũng đã không bước đến bên anh… vì em biết anh cũng không muốn em như vậy. Giờ đây khi nghe bài hát này nước mắt em tuôn rơi, em khóc vì ngày xưa… ngày xưa giá mà em đứng dậy và ôm lấy anh… anh sẽ ở lại bên em?

Và thời gian đã làm cho anh và em dần xa nhau, chúng ta cũng không thể bên nhau như lúc xưa…

Em gục ngã, mọi thứ xung quanh em như sụp đổ hoàn toàn, em bơ vơ, em cười, em chua chát : Anh sẽ mãi mãi yêu em? Là như thế này sao anh? Thời gian sẽ chứng minh tình yêu anh dành cho em là như thế này sao anh?
Em như hoài nghi tất cả về tình yêu… em ghét anh… em ghét tình yêu… em ghét hai từ mãi mãi ấy…

Em đã sống trong khoảng thời gian dài đằng đẵng mà không có anh bên cạnh… bơ vơ… cô đơn… tự hành hạ chính bản thân như để giấu đi nỗi đau trong tâm hồn em bằng nỗi đau thể xác…
Em mệt mỏi, em muốn dừng tất cả lại, bỏ mặc tương lai tươi sáng của em, chạy trốn anh, chạy trốn mọi người, kết thúc tất cả…
Chỉ cần anh nắm lấy bàn tay em, chỉ cần như vậy thôi em sẽ đứng dậy và đi tiếp… Anh nắm lấy tay em, nhưng lại là cái nắm tay hờ… để rồi anh buông lấy bàn tay em ngay chính vào sinh nhật cô ấy…

Một năm, đã một năm em sống mà không có anh bên cạnh… Anh bảo em hãy cho người khác một cơ hội… Nhưng anh đâu biết…

Từ khi anh và em chia tay, đã có hai người con trai bên cạnh em…

Một người có thể khiến em cười, khi em khóc có thể làm em ngừng khóc… là người đã nở nụ cười giúp em có thể vượt qua cơn đau trong bệnh viện vì hành động dại dột của em… Nụ cười của cậu ấy như tỏa sáng những góc tối trong tâm hồn em… em cố gắng vượt qua cơn đau vì nụ cười ấy… “Đau lắm, nhưng cố lên nhé, muốn đứng dậy thì phải vượt qua chuyện này”… và cả vì những lúc cậu ấy lay lay vai em như sợ em sẽ ngủ mãi mà không tỉnh dậy… Đó cũng là người đã đến bên cạnh em khi em chờ anh trong đêm chúng ta cãi nhau, khi tay em run lên bần bật, chân em không thể đứng dậy mỗi khi em khóc quá nhiều, em đã vừa khóc vừa gọi cho cậu ấy… Đó là người khiên em suy nghĩ về chuyện của chúng ta, là người đã nói với em : L chỉ yêu H một nửa mà thôi, L hiểu H nhưng chưa thể thông cảm cho H…Em đã suy nghĩ rất nhiều…tuy không phải hoàn toàn như cậu ấy nói, nhưng em đã nhận ra nhiều điều… Cậu ấy cũng là người đã cho em biết giá trị của chờ đợi…

Còn một người là người đã mang đến cho em cảm giác bình yên khi bên cạnh cậu ấy… là khi em nói chuyện cùng cậu ấy…là khi em khóc trong điện thoại với cậu ấy… cậu ấy im lặng, đủ để cho em khóc một lúc… rồi nhẹ nhàng nói… “L đừng khóc nữa…” Là người đã khiến em suy nghĩ sâu hơn về cuộc sống này, mở lòng mình hơn với mọi người, là người che dù ngồi dưới mưa đến tối với em khi em ngồi ở công viên nhớ anh, nhớ về câu nói của anh àm cách đó vài tiếng anh đã nói : anh hết yêu em rồi, quên anh đi, lời nói gió bay đó… khi em một mình đi ĐS, khi em lạnh giá trong Băng Đăng, nghe anh nói mà em hụt hẫng… Đó cũng là người bên cạnh em khi lần đầu em nhìn thấy anh bước đi cùng người con gái khác, khi em đã cô gắng không khóc nhưng nước mắt cứ rơi….

Một ngày em sẽ lấy lại nụ cười của mình… nhưng em biết không bao giờ em có thể cười tươi như ngày em bên cạnh anh… em tìm được sự bình yên nhưng em không thể gục đầu ngủ yên bình bên vai của cậu ấy như em đã ngủ trên bờ vai anh mà không lo sợ điều gì…

Cả hai người con trai ấy đều tốt cả, khi hai người con trai ấy có bạn gái em tự hỏi mình có hối hận khi không giữ họ bên cạnh mình không… và em đã có câu trả lời – em không hối hận. Em có tình cảm với hai cậu ấy nhưng đó không phải là tình yêu… bên cạnh họ em luôn nhắc đến anh, em vẫn luôn nghĩ về anh… nếu tình cảm em đủ lớn em đã bắt đầu với họ… nhưng đó chỉ là những cảm giác thoáng qua… em đối với hai cậu ấy… và hai cậu ấy đối với em đơn thuần chỉ là bạn bè… Khi hai cậu ấy hạnh phúc em cảm thấy vui… vui vì sao bao năm hai cậu ấy cũng tìm được tình yêu của mình, em vui vì cách hai cậu ấy trân trọng tình yêu của mình… Và nhìn hai cậu ấy em cũng muốn mở lòng mình, không ép buộc tình yêu mà em dành cho anh, không ép buộc mình không đc chờ đợi anh, không đc hi vọng…không phải vì anh không yêu em, cũng không phải vì anh yêu người con gái khác, cũng không phải vì sợ đau thêm một lần nữa… mà vì…

Hãy tìm một người tốt hơn anh? Trên thế giới này thật sự có nhiều người tốt hơn anh, nhưng điều đó có ý nghĩa gì không khi em chỉ yêu anh, khi mà giờ đây em yêu anh không phải vì anh tốt?

Khi anh nói đừng liên lạc với anh nữa, đừng chờ anh nữa, hãy im lặng mà sống, tim em dường như đau thắt lại…
Mỗi ngày với em dường như là dài vô tận, không thể gọi cho anh, không thể nhắn tin với anh, không thể chat với anh… em đã cố gắng, cố gắng từng ngày…

Cuộc đời mỗi con người là những sự lựa chọn, mỗi sự lựa chọn đều có cái giá của nó, em đã có những sự lựa chọn khiến em và anh xa nhau… đã chọn rồi chúng ta không thể chọn lại… nhưng chúng ta vẫn có thể chọn tiếp con đường chúng ta sẽ bước đi tiếp… em vẫn nhớ đến quá khứ, nhớ đến sai lầm của chúng ta… không phải để dằn vặt anh, cũng không phải để dằn vặt em, mà để sẽ không sai lầm như thế nữa…

Em đã có sự lựa chọn của riêng mình dù anh không muốn em như vậy, dù bạn bè em không muốn em chờ đợi anh... mọi người không tin vào tình yêu mãi mãi, anh vẫn luôn nói : “không có tình yêu mãi mãi chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu”, em biết ý của anh là gì… anh nói tương lai không ai biết trước được… nhưng anh cũng từng nói : không ai là không có quyền hi vọng cả… Vì vậy, anh đừng kêu em đừng chờ đợi, đừng hi vọng,… Em vẫn chờ đợi anh, chờ một ngày anh chưa tìm được một nửa của mình, anh dành cho em một cơ hội ở bên cạnh anh…

“ Hãy viết cho mình một chữ tự”… Những đi cô đơn cần một vòng tay, em lại ngồi vòng tay ôm gối để ấm hơn, để bớt trơ trọi hơn… mỗi khi đôi bàn tay lạnh run lên em lại dùng tay trái để đan xen lấy bàn tay phải… như bàn tay anh vẫn nắm lấy tay em lúc trước… Em tự mình ngồi dậy ăn uống sau vài ngày bỏ mặc bản thân mình không ăn uống, em biết mình cần phải tiếp tục đi tiếp, tự mình vượt qua những tháng ngày không có anh bên cạnh… tự mình vượt qua những lúc em mêt mỏi, ốm đau…

Nhiều lúc nước mắt em rơi vì nhớ anh…
Anh à, em vẫn tin vào tình yêu mãi mãi…Và nếu quay trở lại lúc bắt đầu… em vẫn chọn sẽ yêu anh…
Em vẫn mong chờ một ngày bàn tay anh nắm lấy tay em và chúng ta sẽ tiếp tục bước đi…

Anh này, nếu có cơ hội, em vẫn muốn hỏi anh “ Nếu ngày ấy em thực sự đứng dậy và ôm lấy anh thật chặt… anh sẽ ở lại bên cạnh em chứ?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết