Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Hoa bằng lăng nở muộn


... bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn bao trùm vạn vật. Và dưới ánh hoàng hôn, những bông hoa bằng lăng nở muộn còn sót lại càng trở nên đậm sắc như để chung vui cho niềm hạnh phúc của người con gái mang tên Bằng Lăng…
Một buổi chiều dạo bước trên con phố gần nhà, đứng trước một quán cafe,bên ngoài trồng một cây hoa bằng lăng tím đang mùa nở rộ, Việt bị thu hút ngay bởi cái tên của nó: Hương Bằng Lăng. Mở cửa bước vào trong, không gian quán mở ra với màu tím nhạt vô cùng mát mắt. Chọn một vị trí khiêm nhường ở góc quán, anh lên tiếng gọi người phục vụ. Một cô gái trẻ bước ra. Cô gái ấy khoác trên người bộ váy màu tím nhạt, khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu như một thiên thần. Khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo, tinh nghịch nhưng ẩn sâu bên trong có một vẻ vô cùng mạnh mẽ và quyết liệt.Việt đờ người nhìn cô như bị thôi miên. Trước cái ánh mắt của người đàn ông đối diện, cô ngại ngùng, nở một nụ cười để che đi sự lúng túng. Việt vẫn nhìn cô, nụ cười ngọt ngào gợi cho anh nhớ về một người. Cô đưa ra trước mặt anh một menu đồ uống. Anh thoáng đưa mắt qua menu rồi bảo cô: "Cho tôi một cafe đen!"

Cô gái không nói gì, lại chỉ cúi người chào anh rồi bước vào bên trong. Lát sau,cô mang li cafe ra, khi vừa để anh ngửi được mùi café thơm lừng, cô đã khẽ lay vai anh, sau đó chỉ vào cây đàn trên bục ý hỏi anh_Anh có muốn nghe một bản nhạc không?

Anh chợt nhận ra đó là một cô gái câm. Hiểu ý, anh khẽ gật đầu rồi lại cúi xuống. Cô bước đến phía cây đàn, ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, khẽ đạt mười ngón tay thon dài mềm mại trên những phím đàn. Cô đưa mắt liếc nhìn anh: Anh khoác trên mình bộ vest màu đen lịch lãm. Khuôn mặt điển trai với đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một nỗi buồn nào đó. Thực sự vô cùng hấp dẫn. Cô nghe trong lòng ẩn chứa một niềm vui nho nhỏ, khẽ mỉm cười và lướt qua giai điệu của bản nhạc:”Hương hoa mùa thu”-bản nhạc do chính anh trai cô sáng tác . Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, Việt thấy như cả một miền kí ức xa xôi lại hiện về trong anh, rõ ràng hơn bao giờ hết. Đã quá lâu rồi anh không nghe bản nhạc này, kể từ khi người ấy ra đi về bên kia thế giới. Giai điệu bản nhạc ấy cứ êm dịu, du dương nhưng tại sao lòng anh cứ cồn cào, rạo rực không yên. Anh nhìn cô gái đang mê mải chơi bản nhạc kia, trong lòng trào lên mối nghi hoặc: Vì sao cô lại biết đến cái bản nhạc mà chỉ có một mình người ấy biết chơi? Chợt cô gái ấy quay sang nhìn anh, nở một nụ cười làm anh dường như tan chảy. Nhìn nụ cười ấy, lòng anh từ từ như dịu lại. Những nốt nhạc cuối cùng của bản nhạc vang lên, thiết tha... Bên ngoài, những tia nắng vàng rượi chiếu qua khung cửa sổ, thi nhau nhảy múa trên tấm rèm treo trên đó. Dưới cái không gian ngập tràn ánh sáng, nhìn cô đẹp hơn bao giờ hết, đẹp nhưng không chói lóa, dường như có cái gì đó rất dịu nhẹ, thanh khiết tỏa ra từ cô. Không gian cứ như vậy, yên ắng. Thi thoảng có một vài vị khách bước vào, chọn cho mình một chô ngồi thật yên tĩnh, nhâm nhi thứ đồ uống ưa thích với cuốn sách trên tay.Cô vẫn ngồi yên lặng, rất lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại của anh bất chợt vang lên. Anh bảo:”Được, tôi sẽ đến đó ngay”. Sau đó đặt tiền thanh toán li cafe lên bàn rồi vội vã bước ra khỏi quán.

* * * 

Một hoàng hôn nữa lại về mang theo những tia nắng yếu ớt cuối cùng của ngày còn sót lại. Không gian quán cafe được bao trùm bởi màu vàng nhàn nhạt khiến cô gái ngồi bên cửa sổ dường như tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ. Cô ngồi trầm ngâm, lặng lẽ vẽ bức tranh về buổi hoàng hôn. Hoàn thành những nét vẽ cuối cùng của bức tranh, cô nghe lòng mình như trống trải, hệt như bức tranh không một bóng người. Cô bỗng nhận ra mình cần thứ gì đó để để lấp đầy bức tranh cũng như khoảng trống trong lòng mình. Cô khẽ đưa bút, vẽ một người con trai, dáng dong dỏng cao với khuôn mặt trầm tư và đôi mắt sâu thẳm đang dạo bước trên thảm cỏ xanh mướt. Vậy là đã mấy hôm nay, người con trai đó không đến đây. Sao cô nghe trong lòng mình cứ mong nhớ không yên. Ngay từ những giây phút đầu tiên gặp người con trai ấy, lòng cô đã mang những xúc cảm lạ kì. Nhưng thôi, cô buồn bã lắc đầu, có ai muốn yêu một người như cô chứ. Bản thân cô, sau một vài lần bị từ chối trong những mối quan hệ yêu đương do bạn bè giới thiệu, cô không nhận bất cứ lời đề nghị nào từ những chàng trai muốn tìm hiểu về cô. Cô bỗng thấy lòng mình nặng trĩu những buồn bã, rồi từ khóe mắt cô, một giọt nước mắt long lanh từ từ rơi xuống. Chợt một bàn tay đưa lên trìu mến khẽ lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài. Cô giật mình ngước nhìn, cái khuôn mặt trầm tư ấy với đôi mắt dịu dàng của người đàn ông đứng đối diện đang nhìn cô không chớp. Cô ngại ngùng, đứng dậy cúi chào. Người ấy cũng từ từ buông lơi bàn tay, cúi chào cô, rồi anh ngồi xuoongsbeen chiếc bàn, nói với cô: “Cho tôi một cafe đen”.

Cô làm theo lời anh nói một cách máy móc. Khi mang li cafe ra, cô cầm theo vài viên đường đựng trong chiếc đĩa thủy tinh trong suốt, cô ra hiệu hỏi anh: “Anh có muốn thêm một chút đường không?”.

Anh cười rồi lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không cần”

Nhưng thật nhanh, thật khéo cô đã thả viên đường vào li cafe. Viên đường ấy lan ra thành hình trái tim vô cùng điệu nghệ. Anh khẽ nhíu mày rồi nhìn cô và nói: “Tôi không thích uống đường.”

Nghe anh nói vậy, cô định mang li cafe vào và lấy cho anh li khác. Anh vội vàng giữ cô lại. Tay anh nắm chặt tay cô trong lúc ầy. Hai người nhìn nhau như có tia lửa vụt qua. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ lúng túng, vội buông bàn tay ra, anh nói:

“Không cần đâu”.

Cô mỉm cười hài lòng, chỉ vào chiếc ghế đối diện anh, ra hiệu hỏi:

“Tôi ngồi đây được chứ.?’’

Anh không nói, chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Dường như anh không muốn bất cưa ai làm phiền và cần một không gian yên tĩnh-cô nghĩ thầm. Nhưng cô thì không thích sự yên lặng đó. Vì biết anh không hiểu thuật ngữ của người câm, cô viết vào tờ giấy rồi nhẹ đẩy về phía anh: “Anh có thích không?”
Anh nhíu mày: “Về điều gì?”

“Anh thử nói đi, điều gì cũng được.”

Một thoáng suy nghĩ, anh rút chiếc bút bi trong túi áo sơ mi viết vào tờ giấy: “Tôi thích nghe em đàn”.

“Anh có trả thêm tiền cho tôi không?” - cô đùa.

Anh nhún vai: “Dĩ nhiên, nếu em đồng ý”.

Cô đứng dậy, bước về phía cây đàn, nhẹ nhàng ngồi xuống và dạo qua bản nhạc “My love for you”. Cô đánh khúc dạo đầu, êm ái và dịu dàng. Từ lúc nào, nh đã cầm li cafe và bước đến ngồi cạnh cô. Anh hỏi cô đầy nghi hoặc: “Vì sao em biết được bản nhạc này?”

Vì không nói được nên cô chỉ nhìn anh mỉm cười như thể nói anh để cô đàn xong bản nhạc này sẽ nói cho anh biết. Bản nhạc đang vao hồi cao trào, trong lòng Việt lại cuộn lên cái cảm giác nôn nao khó tả như lần đầu tiên cô đàn cho anh nghe. Những giai điệu cuối cùng vang lên rồi nhỏ dần, nhỏ dần và kết thúc. Cô vừa rời tay khỏi những phím đàn. Anh đã ghì chặt lấy vai cô và hỏi, giọng nói đầy nôn nóng và mất bình tĩnh: “Nói chô tôi nghe, vì sao em biết được bản nhạc này?”

Giọng nói của anh, ánh mắt anh nhìn cô, và cả hành động của anh thực sự khiến cô hơi ngỡ ngàng và đôi chút sợ hãi. Dường như nhận ra hành động của mình hơi quá, Việt nói lời xinh lỗi, cô chỉ khẽ lắc đầu tỏ ý mình không sao. Nhưng rồi anh lại nóng lòng bảo:
“Hãy trả lời tôi”
Cô lấy tập giấy ra và viết vào đó: “Là của anh trai tôi, anh ấy đã dạy tôi.” Như chợt nhận ra điều gì đó, Việt khẽ gật đầu rồi tiếp: “Anh ấy bây giờ ở đâu?”
“Anh ấy” - cô ngập ngừng: "Đã mất lâu rồi”

Nhìn sắc mặt tái đi của anh, cô quan tâm: “Anh không sao chứ?”

“Cảm ơn, tôi không sao”.

Nói rồi hai người trở lại bàn và ngồi xuống. Anh dường như đã lấy lại bình tĩnh và cùng cô trò chuyện. Hai người ngồi với nhau, nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Anh tên Hoàng Việt, 25 tuổi, làm trưởng phòng thiết kế cho một công ti quảng cáo. Cô tên Bằng Lăng, 21 tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp Đại học báo chí. Anh bảo thích hương vị của café đen không đường. Cô khẽ nhíu mày: Rất đắng đấy. Anh cười: Tôi quen rồi. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc đã 2 tiếng trôi qua. Lát sau, anh lại vội đi khi nhận được một cú điện thoại. Trước khi để anh đi như lần trước, cô khẽ níu tay anh:

“Ngày mai anh lại đến chứ?”

Khi hỏi câu này, cô rất mong anh sẽ đồng ý. Nhưng không, dường như con người ban nãy trò chuyện vui vẻ cũng cô không phải là con người bây giờ. Anh khẽ nói, sắc mặt không bieur cảm:

“Tôi không chắc”.

Nói xong câu đó, anh lạnh lùng bước ra khỏi quán. Cô dõi theo anh trong buổi chiều hoàng hôn rực rỡ, trước cổng quán, màu tím của những bông hoa bằng lăng như nhạt nhòa hơn để bay theo cơn gió chiều thoang thoảng. Anh lái xe qua hiệu sách, mua cuốn thuật ngữ dành cho người câm rồi lại vội vã trở về công ti…
***
Đêm nay, một đêm mưa…

Bầu trời đêm đen kịt, từng đợt sấm rền vang. Thi thoảng có vài tia chớp lóe lên như xé rách bầu trời đêm. Cô ngồi trong phòng, ngước mắt nhìn ra bên ngoài. Trời mưa hối hả, từng đợt gió xoáy khiến mưa cứ như tới tấp, hối hả. Những trận mưa cuối cùng của mùa hạ- cô thầm nghĩ, vậy là hoa bằng lăng cũng sắp tàn rồi. Cô nghe trong mưa có tiếng còi xe réo liên hồi, những bóng người vội vã chạy xe trên đường mong chóng về nhà. Cô nghe một nỗi buồn vô cớ xâm chiếm lòng mình. Ngồi tựa vào chồng gối trên giường, cầm chiếc điện thoại trong tay, cô muốn nhắn tin cho anh nhưng không biết nên nói gì. Chợt điện thoại rung lên, cô mở máy, là tin nhắn của anh: “Em đã ngủ chưa?”

Cô thoáng ngạc nhiên, sau đó ngập ngừng nhắn lại: “Chưa”

“Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không”

“Ở đâu?”

Một tin nhắn lại nói địa chỉ. Cô nhìn ra ngoài trời, mưa vừa tạnh…

Cũng tối hôm ấy, tại một căn hộ trên phố H

Anh hìn ra ngoài trời vừa tạnh mưa, thoáng nghĩ ngợi. Cái kỉ niệm về đêm mưa hôm ấy lại ùa về trong anh, nguyên vẹn và tươi mới như mới hôm qua vậy.

Vào một đêm mưa cách đây hai năm về trước…

9h tối, khi mà trời đang đổ mưa rào, cái hương thơm hoa sữa đầu thu thoảng thoảng khắp không gian, anh và một cô gái mà lúc bấy giờ chưa hề quen biết chạy vội vào mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa để trú mưa. Trời mưa to như trút nước. Anh vô tình nhìn cô: Chiếc áo sơ mi màu tối đã ngấm hết nước mưa. Mái tóc dài , buông xõa hơi bết lại. Chợt cô cũng quay sang nhìn anh, mỉm cười ngại ngùng. Nụ cười sao mà ngọt ngào và mê hoặc. Đôi mắt long lanh và chiếc má lúm đồng tiền hơi lộ ra đã hấp dẫn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên… Anh bị trúng tiếng sét ái tình nên không thể rời cô dù một bước. Anh lân la hỏi số điện thoại, hai người làm quen và họ đến với nhau trong cái hương thơm ngọt ngào của hoa sữa mùa thu. Mối tình đầu nhẹ nhàng, trong veo không gợn sóng gió. Lúc bấy giờ anh còn là một chàng trai vui vẻ, láu cá và hài hước. Nhưng sao bây giờ, người ta muốn nghe anh nói đùa một câu sao mà khó. Chỉ có khi gắp cô gái đó- cô gái mang tên Bằng Lăng ấy, anh lại chợt thấy lòng như bình yên trở lại như rồi lại nôn nao khó tả vì tiếng đàn quen thuộc anh đã nghe vào những chiều mùa thu, những đêm mưa tràn ngập hương hoa sữa cách đây hai năm về trước. Chỉ có khi gặp người con gái đó, anh mới có thể nói lại những câu nói cởi mở và vui vẻ như ngày xưa, khi anh còn ở bên cô…

Anh thở dài buồn bã. Anh nghe trong tim mình nhoi nhói như bị chiếc gai nhọn khẽ đâm phải và đầu óc trĩu nặng. Anh nằm ra giường, khẽ thiêm thiếp ngủ.

Tại một quán vắng cạnh bờ hồ…

Cô ngồi đợi im lìm, mắt thoáng trông ra xa. Trong buổi tối có những cơn gió thoang thoảng thổi, khi mà những bông bằng lăng đã thưa thớt trên cành cũng là lúc hương hoa sữa ngập tràn các con đường của thành phố. Cô lại nghe lòng nhớ cái gì đó rất quen, à không, phải nói là nhớ đến một điều đã ăn sâu vào trái tim cô mới phải. Bởi cô chưa bao giờ quên cái hương thơm quen thuộc này, cái hương thơm mà cứ mùa thu đến, cô lại nhớ một người. Người đó yêu hoa sữa-cái loài hoa mang tên người con gái anh yêu. Đó là anh trai cô_người thân duy nhất trên đời lo lắng và quan tâm đến cô, cô nghe tim mình buồn thăm thẳm. Tại sao ông trời lại bất công như vậy khi để người thân yêu duy nhất của cô ra đi. Anh đã ra đi vì muốn cứu người con gái anh yêu mang trong mình căn bệnh suy tim không cách nào chữa trị. Nhưng rồi cuối cùng cô ấy vẫn ra đi, đi cùng anh về bên kia thế giới. Đến tận bây giờ, cô vẫn khờ dại hi vọng rằng: Anh trai cô sẽ cùng hạnh phúc với người con gái đó ở bên kia thế giới dù biết cô gái ấy chỉ coi anh trai cô như một người bạn mà thôi. Cô bất ngờ dời khỏi dòng suy nghĩ miên man khi nghe tiếng người phục vụ: “Chị ơi, cửa hàng chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi.”

Cô mỉm cười, nhìn người đó gật đầu và đứng dậy ra khỏi quán. Cô nhìn đồng hồ:11h… Tại sao anh đã hẹn cô mà không đến, cô muốn hỏi nhưng lại thôi. Cô không trách anh mà chỉ thoáng thất vọng. Trong đời mình,cô không biết đã phải bao nhiêu lần chịu đựng cái cảnh bị người ta thất hứa, và mỗi lần như vậy, trái tim cô lại như có thêm một vết khứa. Cô ghét điều đó. Vậy nhưng cô chẳng có quyền gì mà trách người ta cả, cô là ai chứ. Cô nghĩ bản thân mình trước đây, bây giờ và cả mai sau sẽ mãi giống như giống hoa bằng lăng, mới sinh ra vốn đã nhạt nhòa nên sẽ mãi không bao giờ trở thành một điều quan trọng trong cuộc đời người khác. Cô nghe lòng mình trống trải, khẽ lê bước trên con đường trở về.

Việt nằm ngủ li bì trên giường. Cái khoảnh khắc định mệnh ấy lại trở về trong giấc mơ như một cuốn phim tài liệu quay nhanh. Bắt đầu bằng tiếng đàn êm ái trong một chiều mưa. Rồi cái khoảnh khắc người con gái ấy ngã xuống, tiếng xe cứu thương réo đinh tai, trong mông lung, anh hoảng sợ: “Hoa Sữa, đừng mà. Cố lên em, xin em… đừng buông tay anh.”

Việt nghe sống lưng mình lạnh ngắt. Anh sực tỉnh mới biết mình vừa mơ. Anh mong sao giấc mơ đó đừng là sự thật nhưng cuộc đời có bao giờ như con người ta mong muốn. Anh nâng niu tấm ảnh chụp người con gái đững bên cây hoa sữa, miệng cười tươi rói mà thấy lòng xót xa. Như chợt nhớ điều gì, anh mở điện thoại ra,11h… Một cảm giác hối lỗi xuất hiện trong lòng, anh bấm nút gửi tin nhắn: “Xin lỗi em, tôi có chút việc bận”.

Không có tin đáp trả, linh cảm thấy điều gì đó, anh khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng và chạy vội ra ngoài.

Bên cạnh bờ hồ, có một cô gái vẫn lặng lẽ đứng. Mái tóc xõa dài, cô gái ấy mặc chiếc váy liền cộc tay màu hồng phấn, nhìn xa như một nàng tiên yêu kiêu nhưng có vẻ cô đơn và trơ trọi. Anh chợt thấy nhói lòng khi nhìn cảnh ấy. Chạy vội đến chỗ cô đứng, anh khẽ đụng vào vai cô và nói: “Xin lỗi, để em phải chờ lâu”.

Cô quay lại, nét mặt vẫn dịu dàng nhưng đầy yếu ớt. Anh lại chợt thấy nhói lòng và lo lắng khi thấy cảnh ấy_cái cảm giác mà trước đây anh đã mang trong lòng khi làm việc có lỗi với người ấy. Nhìn cô dường như không còn sức sống : Làn da trắng bệch, đôi môi tím lịm đi, có lẽ vì lạnh. Anh cởi vội chiếc áo khoác quàng vào bờ ai mỏng manh, trắng ngần của cô. Anh vô tình đụng vào vai cô, lạnh toát. Anh lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?"

Chưa kịp dứt lời, cô đã ngã xuống vòng tay của anh và ngất lịm đi.

Hôm nay, ngày thứ ba kể từ buổi tối hôm ấy, hôm nay anh mới lại có thời gian đến thăm cô. Tối ấy, sau khi cô tỉnh lại anh đã khuyên cô ở lại bệnh viện để theo dõi nhưng cô kiên quyết không chịu. Anh những tưởng cô gái ấy cũng giống Hoa Sữa ngày xưa, luôn ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói. Nhưng không, cô gái ấy_Bằng Lăng không phải là Hoa Sữa, anh biết điều đó. Bằng Lăng kiên quyết và mạnh mẽ dù bề ngoài có vẻ mong manh. Không hiểu sao, anh cứ canh cánh trong lòng: Anh yêu Hoa Sữa, mãi mãi như vậy, trước đây, bây giờ và cả mai sau, không bao giờ thay đổi nhưng khi nhìn Bằng Lăng mong manh, xinh đẹp và dịu hiền, anh lại muốn đưa tay ra để đỡ lấy cô, bảo vệ và che chở cô. Đến trước quán cafe, anh mở cửa bước vào. Cô đang ngồi bên cây đàn, trầm ngâm, lặng lẽ đánh một khúc nhạc du dương. Anh bước đến, quan tâm hỏi cô: “Em vẫn còn mệt, sao không vào trong nghỉ”.

Cô im lặng, vẫn mải miết chơi đàn, dường như coi rằng không có sự xuất hiện của anh. Hôm đó vì đứng lâu dưới trời khuya lạnh, huyết áp cô xuống thấp nên đã nhất thời không chịu được mà ngất đi. Sau việc đó, cô tự hối hận rằng vì sao mình lại ngã xuống vòng tay của anh. Cả cuộc đời cô ghét nhất những ai thất hứa với mình. Giá như tối hôm ấy anh đừng đến, có lẽ cô đỡ bực. Hơn nữa, cô không bao giờ thích tỏ ra yếu mềm trước người khác. Điều đó theo cô là một hành động tự hạ thấp mình. Cô thầm nghĩ cô phải chứng minh cho mọi người thấy rằng, cô cũng có thể như người ta, có thể sống tốt như bao người mà không cần một sự thương hại nào cả. Dương như biết được suy nghĩ của cô, anh ngồi xuống cạnh cô, rất tự nhiên và nói đùa: “Em giận tôi đấy à?”

Cô quay mặt đì, lạnh lùng. Nhìn khuôn mặt vô tư đang ửng hồng của cô, anh không sao chế ngự được nhịp tim đang đập rộn ràng. Anh nhìn cô, ánh mắt trìu mến:“Xin lỗi em, hãy tha cho tôi, chỉ một lần này thôi” vừa nói vừa nắm lấy bàn tay cô. Cô giật mình nhìn anh, khuôn mặt điển trai với ánh mắt dịu dàng đang nhìn cô không chớp. Không để cô phải ngại ngùng, anh nói vụt trở lại, giọng vui vẻ: “Em sao thế? Để tôi dạy em đánh bản nhạc này nhé!”. 

Nói rồi anh siết chặt bàn tay cô, khẽ lướt nhẹ trên từng phím đàn. Cô nghe tim mình rộn ràng, sống lưng chợt cứng lại. Một chút ngại ngùng, tựa đầu vào bờ vai vững chãi của anh.
***



Từ hôm đó, đến quán của cô hàng ngày tựa như một thói quen của anh. Ngày nào cũng thế, cứ 5h chiều anh lại đến thăm cô. Lúc thì ngồi nghe cô đàn, lúc đông khách thì phụ cô phục vụ. Thi thoảng rảnh rỗi, anh hẹn cô đi chơi, đi xem phim buổi tối. Còn nhớ có một tối anh rủ cô cùng đi dự sinh nhật một người bạn ở quán bar. Khi mà buổi tiệc gần tan thì anh đã ngà ngà say. Chẳng hiểu sao, anh nhấc bổng cô lên và hét to vào micro: “Bằng Lăng à, tôi yêu em”.

Mọi người ồ lên cười trước hành động kì cục của anh. Còn cô không biết làm gì hơn ngoài việc mỉm cười để giấu đi sự lúng túng. Biết anh đã say nên cô xin phép mọi người cùng anh về trước. Sáng hôm sau, anh đến để đưa cô tới trường, không một lời giải thích cho hành động tối qua, có lẽ anh đã quên- cô nghĩ thầm. Nhưng cô có biết đâu,đó là những suy nghĩ và lời nói thành thực nhất của anh. Có điều… anh chưa muốn để cô có niềm tin qua lớn vào anh vì anh biết mình vẫn chưa quên hẳn người con gái mang tên loài hoa nồng nàn ấy. Nhưng rồi con người ta cũng phải sống cho thực tại và sống thật với chính lòng mình chứ không thể dối lòng mà ôm ấp mãi cái bóng hình của qua khứ. Hơn vậy, ngay cạnh anh còn có một người luôn bên anh dù vui, dù buồn. Anh biết rất rõ Bằng Lăng không phải người thay thế mà thực sự anh đã yêu cô, yêu đến tận cùng trái tim để rồi cuối cùng anh cũng nói ra ba tiếng nhiệm màu với một lời hứa hẹn: “Hãy cho anh thêm một thời gian, nhất định anh sẽ khiến em hạnh phúc.” Đáp lại tình cảm của anh. Cô không từ chối. Những giây phút hai người ở bên nhau, cô tưởng như tất cả hạnh phúc trên thế gian này đều thuộc về mình và cô cũng đã yêu anh đến tận cùng con tim.

Hôm nay, như mọi ngày, đúng 5h chiều anh đã có mặt tại quán cafe của cô. Quen cô đã lâu, anh dần học được cách nói chuyện của cô. Nhưng anh muốn nghe được giọng nói thực sự của cô nên khuyên cô đi điều trị. Ban đầu cô không nghe vì sợ nếu điều trị không thành công sẽ khiến cả anh và cô đều thên buồn. Nhưng rồi cuối cùng cô cũng nghe theo lời anh khuyên vì anh hứa kể cả có điều trị không thành công thì cũng không sao hết. Vừa thấy anh bước vào, cô đã cười tươi rói. Thấy cô cầm túi sách, ăn mặc chỉnh tề như sắp ra ngoài, anh hỏi: “Em định đi đâu à?”

Cô gật đầu: ”Em muốn cùng anh đến gặp một người”.

Anh nhún vai: ”Được, chúng ta đi thôi”.

Chiếc ô tô dừng lại trước một nghĩa trang. Cô nhanh nhẹn đi trước dẫn đường. Dừng lại trước một khu đất có hai phần mộ được đặt cạnh nhau, anh ngạc nhiên sau đó mặt biến sắc đi khi thấy một phần mộ mang tên Hoa Sữa được đặt cạnh phần mộ của một người đàn ông tên Đặng Vinh. Anh tròn mắt ngạc nhiên, hỏi cô: “Đây là…?”

Nhìn sắc mặt khác thường của anh, cô nghi hoặc: “Anh sao vậy?”

Anh vội lắc đầu, hỏi lại: “Sao em lại đưa anh đến đây?”

“Đây là anh trai em. Còn bên cạnh là người con gái mà anh ấy đã trao trọn trái tim mình, cả về nghĩa thực và tâm hồn.” Ngừng một chút để thắp mấy nén hương lên cả hai phần mộ, cô tiếp: “Khi cô ấy mất, em đã xin gia đình cô ấy để anh trai em được bù đắp phần nào vì anh em đã yêu cô gái ấy hơn bao giờ hết, đến độ có thể cho đi tất cả”.

Không biết tự bao giờ, nước mắt cô rơi xuống. Cô cúi xuống, đặt bó hoa cúc trắng lên mộ phần. Đứng trước phần mộ của anh trai, cô chắp tay lễ rồi ra hiệu để nói với anh trai mình: “Anh ơi, em lại đến thăm anh đây. Sau khoảng thời gian cố gắng kiếm tìm, cuối cùng em đã tìm được người em yêu thực sự. Anh ấy đang đứng trước mặt anh đây. Anh hãy yên tâm vì kể từ bây giờ em sẽ sống thật tốt để anh không phải lo lắng cho em.”

Nói đoạn, cô quay sang nhìn Việt nãy giờ đang đứng như chôn chân trước mộ phần của Hoa Sữa, mặt trắng bệch không còn sắc máu. Thấy thái độ lạ lùng của anh, cô định hỏi thì anh đã quay sang, sắc mặt không biểu cảm bảo cô: “Chúng ta về thôi”.

Cô cùng anh rời khỏi nghĩa trang. Trên suốt đoạn đường về, anh không nói với cô bất kì câu nào, chỉ giữ thái độ yên lặng. Lấy làm lạ, cô hỏi nhưng tuyệt nhiên anh không trả lời, thái độ của anh ban nãy và cả bây giờ hệt như cái lần đầu tiên anh nghe cô đàn cái bản nhạc ấy-cái bản nhạc mà anh cô nói sẽ tặng nó cho riêng một người con gái là Hoa Sữa mà thôi. Chiếc xe đỗ lại trước quán cafe, anh không xuống mở cửa xe cho cô như mọi lần mà nói với cô: “Ngày mai anh sẽ đi công tác trong 3 ngày”.

Cô ngạc nhiên, sao đột ngột như vậy, cô ra hiệu hỏi anh: “Ở đâu?”

“Đà Lạt” - anh lạnh lùng đáp trả.

Cô hơi hụt hẫng nhưng vẫn tươi cười: “Vậy cho em đi cùng nhé! Em muốn vào thăm mấy người bạn trong đó”.

Anh gắt lên: “Anh đi công tác chứ đâu phải đi chơi?”

Lần đầu tiên, anh to tiếng với cô như vậy, vì cái gì chứ. Cô thực sự cảm thấy thất vọng nhưng vẫn ngồi yên. Nhận ra thái độ của mình hơi nóng nảy, anh bảo cô: “Xin lỗi, anh hơi mất bình tĩnh. Thôi, em xuống xe đi. Ngày mai không cần ra tiễn anh đâu. Sức khỏe không tốt nên ở nàh nghĩ ngơi cho khỏe”.

Cô xuống xe, khuôn mặt nóng bừng và ửng lên lạ thường với những ý nghĩ rối bời. Anh cho xe chạy vụt đi, không thèm nhìn cô một cái. Cái cảm giác dỗi hờn trong cô không hề có mà thay vào đó là một niềm bất an đến khó diễn tả. Thẫn thờ lê bước vào trong, cô ngồi phịch xuống giường, nghĩ ngợi miên man. Sao thái độ của Việt lại thay đổi nhanh như vậy từ khi đến nghĩa trang, nhất là khi nghe cô kể việc anh trai mình đã hiến tim cho cô gái mang tên Hoa Sữa. Rốt cục là lí do gì đã khiến anh trở nên như vậy, lẽ nào giữa họ có mối liên hệ nào chăng, cô thực sự không hiểu….

Ngày hôm sau, dù lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cô cũng không ra tiễn Việt. Cô biết anh đang nói dối cô nhưng Bằng Lăng là một người không thích gượng ép trong chuyện tình cảm, cô muốn tất cả nên thuận theo tự nhiên. Hơn nữa, cô tin Việt là người tự biết điều tiết hành động và suy nghĩ của mình. Chính vì vậy, cô đang chờ đợi ở anh một lời giải thích thực sự thỏa đáng. Nhưng tuyệt nhiên, anh không nhắn cho cô lấy một tin. Lặng lẽ ngồi trong quán, tư lự ngắm kĩ cái khuôn mặt của cô gái trong bức ảnh đứng trước cây hoa sữa, miệng cười tươi rói dưới ánh nắng mùa thu, đôi má lúm đồng tiền hơi lộ ra, nét mắt dịu hiền, ngoan ngoãn và khuôn phép hệt như một chú gấu đáng yêu mà mới chỉ nhìn thôi người ta đã có thể quí mến và muốn được che chở cô, đó là Hoa Sữa. Bằng Lăng chợt thấy cô gái ấy sao mà đáng yêu, chẳng trách anh Vinh yêu cô gái ấy như thế, lại có thể vì cô ấy mà làm nhiều việc như vậy-cô nghĩ thầm. Chợt ngẩng lên thì thấy Vi Vân-cô bạn thân của Bằng Lăng đang cười tươi tiến vào: “Xin lỗi cậu nha, dạo này bận bịu quá nên không đến thăm cậu thường xuyên được.”

Bằng Lăng lắc đầu cười. Vừa đặt chiếc túi sách xuống bàn Vân vừa tiện tay rút bức hình trong tay Bằng Lăng: “Xem gì mà mải mê thế?”

Vừa nhìn tấm hình, Vân đã không khỏi ngạc nhiên: “Đây chẳng phải Mai Lan sao. Sao Lăng lại có hình của cô ấy?”

Bằng Lăng tròn mắt: “Mai Lan nào?”

Vân nhẹ nhàng giải thích: “Cô ấy trước đây cùng học cấp 3 với mình, sau đó đi du học 4 năm, bây giờ thỉnh thoảng vẫn liên lạc, vừa về nước cách đây không lâu. Sáng nay vừa mới gặp nhau xong, cô ấy mời tới dự buổi khai trương nhà hàng mới mở”.

Lăng cười, ra hiệu bảo Vân: “Cậu đùa à? Là cô gái đó”, vừa nói Vân vừa chỉ vào bức hỉnh rồi tiếp: “Cô gái mình đã kể cho cậu nghe rồi, người mà anh Vinh yêu”.

Vân ngạc nhiên: “Sao có thể?”, nói rồi Vân vừa rút một bức hình từ trong túi ra: “Đây, cậu xem đi”.

Bằng Lăng ghe mắt nhìn vào bức hình: Một cô gái với mái tóc ngắn, mặc áo dài đồng phục, miệng cười tươi rói đang đứng giữa sân trường. Điều đặc biệt là khuôn mặt cô ấy và khuôn mặt Hoa Sưa trong bức hình Lăng cầm trong tay cứ y như là một người vậy, giống nhau đến không thể phân biệt. Lăng chưa hết kinh ngạc thì Vân à lên một tiếng: “Mình nhớ ra rồi, cô ấy có chị em sinh đôi. Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy”.

Nghe Vân nói, trong đầu Lăng lóe lên một suy nghĩ, cô sốt sắng hỏi Vân: “Đó là quán nào”

“Quán cafe Hoa Sữa”. À, Lăng biết quán đó, vừa hoàn thành xây dựng và sắp sửa khai trương, ở cách đây không xa.

***

Việt nằm nhoài trên sofa, mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh. Những tia nắng vàng rượi chiếu qua bức rèm cửa rồi chỉ còn lại yếu ớt trên bộ sofa. Hôm nay đã là ngày thứ 2 Việt xinh nghỉ phép ở cơ quan. Thực sự giờ đây, đầu anh không sao có thể nghỉ ngơi vì những nghĩ suy nửa như rõ ràng, nửa lại như mơ hồ đang thi nhau chằng chịt trong tâm trí. Anh thực sự khó có thể tin người đã hiến tặng tim cho Hoa Sữa lại chính là anh trai của Bằng Lăng. Tại sao ông trời lại chớ trêu khi để Hoa Sữa xuất hiện khi anh đã gần như quên hẳn cô và ngày càng yêu Bằng Lăng nhiều hơn.Tại sao không muộn hơn một chút để anh có thể trao cho Bằng Lăng tất cả trái tim rồi hãy để Hoa Sữa xuất hiện để lúc đó anh có thể mỉm cười và coi cô như một kỉ niệm đẹp đã qua trong đời. Anh không muốn Bằng Lăng biết chuyện này, không muốn cô hiểu lầm rằng ah chỉ coi cô như một kẻ thay thế, anh không muốn một cô gái như Bằng Lăng phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào.Tình yêu mà anh dành cho Bằng Lăng không giống cái tình yêu trước kia mà anh đã dành cho hoa Sữa. Bằng Lăng mạnh mẽ, quyết liệt từ tính cách nên cái tình cảm anh dành cho cô magn cái gì ấm nóng tựa như ngọn lửa có thể thiêu chụi mọi thứ ; Có lúc cô nhẹ nhàng nên tình cảm ấy cũng đủ dịu dàng để làm tan đi những hờn giận. Cô không may mắn như nhiều người nên cái tình cảm ấy còn mang một chút xót xa. Hơn nữa anh không chỉ yêu mà còn thương và quý trọng Bằng Lăng hơn bao giờ hết. Anh thương cô vất vả một mình nên đã nguyện làm nơi nương tựa cho cô đến suốt cuộc đời, anh quý trọng cái cách mà cô cư xử với những người bán gánh hàng rong già nua, nghèo khổ và nhiều điều khác. Cô không giống Hoa Sữa, anh biết rõ điều đó. Hoa Sữa luôn nghe theo những gì anh nói, suy nghĩ đơn giản, tính cách vô tư nên cái tình yêu anh dành cho cô mang rất nhiều màu hồng tươi đẹp. Anh đang cố gắng trả lời rằng: Liệu anh có còn yêu Hoa Sữa, hay đó chỉ là cái dư vị của tình yêu đã chấm dứt 2 năm về trước mà tới bây giờ anh vẫn cố ép bản thân phải giữ lại để rồi vô tình nó đã trở thành một suy nghĩ quen thuộc trong anh mà anh không hề hay biết.?. Câu hỏi ấy, cần có một phép thử để trả lời thật rõ ràng, có điều, phép thử đó là gì thì đến tận bây giờ Việt vẫn chưa thể biết được.

***

Một chiều cuối thu, hôm nay đã là ngày thứ 3 mà Việt không hề liên lạc với cô một chút nào, bước trên con đường dẫn đến nhà Việt với một mục đích mà chính cô cũng không thể xác định rõ ràng. Bằng Lăng ngửi thấy trong gió mùi hoa sữa thơm thoang thoảng. Trên hàng cây bằng lăng ven đường, một vài bông bằng lăng nở muộn còn sót lại trở nên tím sẫm lạ thường. Đứng trước cổng nhà Việt, cô ngập ngừng bấm chuông. Một tiếng dài vang lên, mãi sau mới có người ra mở cửa, là Việt. Vừa nhìn thấy anh, trong lòng cô trào lên cái cảm giác lạ thường, cô ôm chầm lấy anh tưởng chừng như cô chỉ buông tay ra một phút thôi, anh sẽ đi mất. Một chút bất ngờ, một chút xót xa, anh luồn tay qua mái tóc đen óng, mượt mà của cô, dịu dàng: “Em sao thế?”

Ngay lúc này đây, anh có thể nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào đang dồn len liên tiếp trong lồng ngực cô, anh nghe lòng chua xót lạ thường. Ghì chặt cô vào lòng, anh có cảm giác như lòng mình được bình yên trở lại, rồi dường như đoán biết được cái điều cô đang lo lắng, anh trấn an: “Anh hứa sẽ không bao giờ có lần thứ hai như thê này nữa, xin lỗi em.”

Trong vòng tay anh, những bất an trong lòng cô dần tiêu tan, một cái gì đó vỡ òa và trào lên nức nở. Cô muốn mãi được ở trong vòng tay anh như thế này, được ấm áp trong lòng, được quên đi mọi điều phiền muộn. Trời dần tối muộn, không khí lạnh ùa về, anh nhắc cô: “Vào trong đi.”

Cô lắc đầu, lau đi những giọt nước mắt, ra hiệu hỏi anh: “Hãy trả lời em, anh có thực sự yêu em?”

Anh nhìn thấy trong mắt có một vẻ gì đó vô cùng kiên định, anh trả lời: “Hãy tin anh, đợi anh thêm một thời gian nữa, nhất định anh sẽ là của em, mãi mãi.”

Cô nhìn anh, dường như tất cả những điều cô muốn nói đều dâng trào trong ánh mắt: “Tối chủ nhật, hãy cùng em đến một nơi”.

Anh khẽ đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng: “Được”.

Anh đứng tần ngần, đợi đến khi chiếc taxi trở Bằng Lăng khuất hẳn tầm mắt, anh mới trở vào. Khẽ lấy tấm hình đặt trên bàn cho vào một chiếc hộp rồi đặt vào ngăn tủ và khóa lại, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm.

***

Tối chủ nhật hôm ấy, đúng 8h tối Việt cùng Bằng Lăng đã đứng trước quán cafe Hoa Sữa. Khi vừa mới nhìn thấy tấm biển màu xanh đề bên ngoài quán mấy chữ: “Cafe Hoa Sữa”, Việt tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, hai người chưa bao giờ hẹn hò ở quán cafe nào khác ngoài quán cafe của cô, sao hôm nay cô lại…Không kịp để Việt có thêm bất kì phản ứng nào khác, Bằng Lăng nắm tay anh bước vào quán. Vừa nhìn vào không gian quán, mặt Việt biến sắc sau khi nhìn thấy bức hình chụp một cô gái mặc chiếc váy trắng, đeo chếc vòng kết bằng hoa sữa trên đầu , miệng cười tuwowii rói, đôi má lúm đồng tiền lồ lộ, đó là Hoa Sữa.Mặt anh ngày càng trở nên trắng bệch., dường như cố tình không để ý đến thái độ của anh, cô cùng anh ngồi xuống chiếc bàn đối diện bức ảnh và nhìn anh với ánh mắt đầy thử thách. Anh toan đứng dậy nói với cô: “Chúng ta đi xem phim, anh đã đặt vé rồi.”

Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng như đầy kiên quyết: “Ở lại đây cùng em, một lát thôi.”

Nhìn ánh mắt cô, anh đành ngồi xuống. Cô vẫy tay gọi người phục vụ và gọi đồ uống, tranh thủ lúc Việt cúi xuống, cô giúi vào tay người phục vụ một mẩu giấy nhỏ đã ghi sẵn trong đó vài chữ kèm theo số tiền một trăm nghìn đồng. Người phục vụ nhỏ nhẹ gật đầu, cô cũng cười lại đáp lễ. Đợi khi người ấy đi khuất hẳn, cô quay sang Việt trò chuyện như bình thường, có điều thái độ của Việt khác hẳn mọi ngày, anh có vẻ nóng lòng muốn rời khỏi đây và đáp trả những câu hỏi của cô một cách lơ đãng. Lát sau, một cô gái bước đến cạnh bàn mà Bằng Lăng đang ngồi, một cô gái trẻ, mái tóc cắt ngắn đầy cá tính, nụ cười ngọt ngào, cô lên tiếng: “Cho hỏi, ai là người muốn gặp tôi?”

Thấy có người lên tiếng, Việt ngẩng lên nhìn. Vừa mới đụng ánh măt vào khuôn mặt cô ta, cô gái tên Mai Lan ấy, ánh mắt Việt lóe lên cái gì đó nửa như nồng nhiệt, nửa lại như xa cách. Anh như người mất hồn nhìn Mai Lan không chớp. Bằng Lăng nãy giờ vẫn ngồi im, không có bất kì phản ứng nào. Thấy thái độ kì cục của hai vị khách, Mai Lan toan quay đi thì một có một bàn tay xiết và cổ tay cô thật mạnh cùng một giọng trầm ấm vang lên: “Hoa Sữa à…”

Mai Lan đưa đôi mắt lạ lùng quay lại nhìn Việt: “Anh là…”. Vừa nói cô vừa cố kiếm tìm trong suy nghĩ một điều gì đó nhưng dường như tìm không ra, cô vẫn đưa đôi mắt lạ lùng nhìn Việt chằm chặp. Cô chưa kịp đáp trả thì Bằng Lăng đã cầm lấy chiếc túi sách và chạy vụt ra ngoài. Lúc bấy giờ, Việt mới biết thế nào là cảm giác sụp đổ, anh nghe tim mình trống rỗng, cái cảm giác ấy chưa bao giờ anh có được kể cả là khi người con gái mang tên Hoa Sữa ấy ra đi. Anh như người tỉnh khỏi cơn mơ, trong suy nghĩ của anh lúc này không còn một thứ gì khác ngoài Bằng Lăng, anh vội buông tay cô gái ấy và chạy theo Bằng Lăng.

Khi vừa kịp thấy cô ngoài phố thì một chiếc ô tô ở phía phải mất lái đang điên cuồng lao tới. Trong hơi thở gấp gáp, anh nghe thấy tiếng phanh như xé nát mặt đường và còn kịp nhìn thấy cả khuôn mặt cắt không còn giọt máu của người tài xế ngồi bên trong xe nữa. Bằng Lăng đang đứng đó, anh thấy rất rõ và hoảng sợ lao tới chỗ cô, ôm cô thật chặt vào lòng và quay ngoắt…

***

Bên ngoài phòng cấp cứu, tiếng của Vi Vân sốt sắng: “Bác sĩ, bạn tôi, cô ấy sao rồi?”

“Không sao, cô ấy chỉ bị chấn thương nhẹ ở phần chân thôi , lát nưa chúng tôi sẽ chuyển cô ấy về phòng hồi sức”

Vân thở phào, rồi dường như nghĩ ra điều gì, cô ái ngại: “Còn người đó, cậu ta sao rồi?”

Ông Bác sĩ lắc đầu: “Cậu ấy bị thương rất nặng ở cột sống, lại bị mất máu nhiều, đến giờ vẫn còn hôn mê sâu, e rằng…”

Vân vội nói: “Mong bác sĩ cố gắng giúp cho”.

“Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng”.

Bên trong phòng bệnh…

Bằng Lăng vừa mới tỉnh lại, cô vẫn nghe trong đầu váng vất vì những chuyện vừa xảy ra. Cơn đau do chấn thương không làm cô quên được những chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua. Cô không biết ai là người đã chạy tới và ôm lấy mình lúc đó, chỉ nhớ rằng, vòng tay đó, rất ấm áp, rất vững vàng. Chợt Vân bước vào, cô khẽ khàng: “Lăng còn mệt nhiều không?”

Cô khẽ lắc đầu thì thấy Vân buồn buồn bảo: “Lăng còn nhớ chuyện gì không?”

Cô nhăn trán, cố kiếm tìm trong suy nghĩ một điều gì đó, không có , không có bất cứ thứ gì ngoài việc xảy ra ở quán cafe tối qua, cô đưa mắt nhìn Vân như để kiếm tìm câu trả lời, Vân cúi mặt: “Anh Việt…”

Bằng Lăng hoảng hốt, cô nghe tâm trí rối bời và linh cảm một điều gì đó bất an trong lòng, cô vội lay vai Vân: “Anh ấy sao cơ?”

“Tối qua anh ấy chạy ra đỡ cho Lăng đấy, đến tận lúc lên xe cấp cứu, hôn mê nhưng vẫn nắm chặt tay cậu”

Bằng Lăng nghe trong lòng vỡ òa ra một điều gì đó, cô sốt ruột: “Anh ấy ra sao?”

Vân nhìn cô, ngập ngừng: “Anh ấy…Bác sĩ nói mất máu nhiều, cột sống lại trấn thương nặng, e rằng khó qua khỏi”.

Vân nói chưa hết câu, cô đã vội vàng rời khỏi giường bệnh nhưng vì đau chân, cô không thể đứng vững, Vân vội đỡ cô: “Từ từ thôi”.
“Đưa mình đến phòng bệnh của anh ấy, nhanh”.

Trong phòng bệnh mà Việt đang nằm, cửa sổ khép hờ đủ để cho nhưng tia nắng có thể chiếu sáng căn phòng, không gian đầy mùi thuốc. Việt nằm đó, bất động, cạnh anh là một mớ dây dợ chằng chịt, máy đo nhịp tim, sắc mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt. Đã ba ngày nay, Việt chưa tỉnh. Bằng Lăng luôn ở cạnh anh, cả ngày lẫn đêm, bác sĩ bảo đã qua cơn nguy hiểm nhưng còn việc bao giờ Việt tỉnh lại thì không ai dám chắc chắn.

Một hoàng hôn lại về, cô vội mở tung cửa sổ để không khí bớt mùi thuốc của bệnh viện. Tư lự đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn những bông hoa bằng lăng cuổi cùng còn sót lại trên hàng cây ở bên kia đường, những cánh hoa tím sẫm lạ thường, khác hẳn với cái màu nhàn nhạt của những bông hoa bằng lăng đang mùa nở rộ, cô nghe lòng buồn vô hạn. Quay vào trong, ngồi xuống cạnh giường bệnh của Việt, trí óc cô bị chiếm lĩnh bởi những suy nghĩ mông lung. Khẽ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Việt, cô thầm nhủ: “Liệu có phải em đã sai khi mang trái tim trao trọn cho anh?. Liệu em có sai một lần nữa khi tin rằng anh yêu em trong cái khoảnh khắc anh vì em mà bất chấp tính mạng giống như cái cách mà anh trai em đã làm với Hoa Sữa?. Em muốn có câu trả lời, nếu anh vì em thì hãy mau tỉnh lại. Nếu anh cho rằng em đã sai khi hiểu lầm anh thì xin đừng trừng phạt em bằng cách phải ngồi chờ đợi như thế này, em không muốn đâu anh ạ.”

Chợt cái bàn tay cô đang nắm chặt lấy khe khẽ cử động, cô vội ngẩng lên, thấy miệng Việt khe khẽ gọi: “Bằng Lăng…”

Cô vội xiết chặt tay anh hơn như để nói: 

Dường như cảm nhận được hơi ấm từ cô, anh từ từ mở mắt. Thấy vậy, cô vui mừng đến trào nước mắt. Trong hơi thở yếu ớt, anh cất giọng: “Em lại khóc rồi”.

Cô áp mặt vào lồng ngực anh, khẽ xiết nhẹ vào vai anh, anh đưa cánh tay đặt vào lưng cô, dịu dàng: “Xin lỗi đã làm em lo lắng. Cuối cùng anh cũng đã tìm được câu trả lời từ phép thử tối ngày hôm ấy. Tin anh, từ nay anh sẽ không bắt em phải chờ thêm bất cứ giây phút nào nữa. Từ bây giờ anh sẽ là của em, mãi mãi.” 

Trong vòng tay anh, cô òa lên nức nở, chưa bao giờ cô cảm thấy yếu lòng như giây phút này, cô thốt ra ngập ngừng: “Anh…”, giọng nói trong trẻo trong tiếng khóc, Việt mừng rỡ nhìn cô: “Em, em nói được rồi”

Cô ngẩng lên, cũng ngạc nhiên không kém anh: “Đúng vậy, cuối cùng thì em cũng đã nói được rồi.”

Hạnh phúc quá bất ngờ khiến cô như vỡ òa, cô lại trào nước mắt, Việt khẽ ôm cô vào lòng, thì thầm: “Hãy tin anh, em là Bằng Lăng nhưng không nhạt nhòa”, vừa nói anh vừa chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “Trong mắt anh, em là những bông hoa bằng lăng nở muộn và đậm sắc, giống như những cành hoa còn sót lại dưới kia.”

Họ cười trong niềm hạnh phúc trọn vẹn và không còn mang hơi thở của sự xót xa như trước kia. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn bao trùm vạn vật. Và dưới ánh hoàng hôn, những bông hoa bằng lăng nở muộn còn sót lại càng trở nên đậm sắc như để chung vui cho niềm hạnh phúc của người con gái mang tên Bằng Lăng…
st

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết