Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Giọt máu đêm Valentine

Nàng nhìn những ngọn nến cháy hết tự bao giờ . Chiếc bánh sinh nhật Toàn mua vẫn nằm đấy , đóa hồng đỏ nhung nằm rũ rượi trên bàn . Nàng với người lấy tấm thiệp đỏ , nàng khóc , màu máu đỏ mà nàng có và chàng cần đã mất cách đây hơn một năm rồi , nàng trắng tay thêm lần nữa …

Quá giờ trưa, Bảo đã ngồi dậy, vừa ôm cho nàng ngủ, vừa vuốt làn tóc mây. Thấy nàng tỉnh giấc, Bảo cười :

“ Em đẹp , ngủ nhìn cũng đẹp nữa ,…”

“…nàng cười gắng gượng , nửa tin nửa vờ …”

“Anh gọi đồ ăn nhé “.

“ Về đi anh . Em thấy mệt “

“ Thì ăn mới khỏe lại chứ , Mệt thì nghỉ một lúc nữa rồi về . * Bảo trườn mình xuống nằm cạnh Nhi cười khẽ , đặt nụ hôn lên trán nàng * Với lại , anh chưa muốn xa em mà “.

“Anh hạnh phúc không?”

“Tất nhiên rồi ! Ngốc thật . Còn em ?”
“ …”

“ Ngốc, nói đi “.

Nàng gật đầu đáp. Nhưng thật lòng , nàng hạnh phúc hay thấp thỏm ngóng lo. Bảo cứ si mê nàng , vuốt ve nàng, làn da và vẻ đẹp của nàng chưa bao giờ khiến trái tim Bảo ngừng đập và thôi muốn đụng chạm kể từ lúc thấy nàng đang trần truồng trong nhà tắm hoặc từ đêm qua , lần đầu tiên được gần gũi, Bảo cũng say nên không rõ nữa.

Gần năm giờ chiều , Bảo mới chịu để nàng về. Từng bước chân nàng lảo đảo , loạng choạng , đầu nàng đau, ngực nàng đau, phần dưới nàng đau , …, cả người nàng ê ẩm, tất cả như đang muốn nhấn chìm nàng nằm gục. Lần đầu tiên, nàng biết nói dối mẹ . Nghĩ Nhi mới đi du lịch cùng bạn bè vào dịp sinh nhật Bảo nên mệt , bà nấu cháo và khuyên Nhi đi nghỉ . Nhi tái nhợt , thay bộ váy ngủ rồi vật mình lên giường như miếng thịt ươn bị ném mạnh lên thớt , nhũn và nhão.

Bảy giờ tối, Bảo đến nhà Nhi. Mẹ nàng hỏi thăm sức khỏe và chuyến du lịch cùng bạn bè qua đêm thế nào . Biết ý , Bảo nói vui và khen không hết lời về Nhi : nào là vui vẻ , hòa đồng , nào là năng động và nhiệt tình … Mẹ Nhi như được dịp , chiều chuộng con rể tương lai hết ý . Bảo xin phép vào phòng hỏi thăm Nhi , bà đồng ý .

Căn phòng nhỏ xinh, dễ thở của nàng tươi tắn , ấm áp đối ngược với hình ảnh của nàng đang nằm co mình ngủ . Khóa cửa phòng , Bảo như chẳng thể cưỡng nổi mình trước vẻ đẹp sexy trong bộ đồ ngủ hờ hững của Nhi , Bảo ném mình lên giường, lật nhẹ chiếc đầm ngủ , cúi đầu hôn khẽ lên vùng kín của nàng . Nhi giật mình, Bảo lấy tay khẽ xuýt miệng :” Mẹ la bi giờ . Hì . Cũng tại vợ anh đẹp mà “. Chàng hôn chùn chụt lên mặt Nhi , Nhi mệt mỏi kéo lại chiếc váy . Bảo lôi tuột hai dây váy khỏi tay nàng , bóp mạnh vào bầu ngực no . Nàng đau điếng :

“Đừng ! Em đau mà !”

“ Một chút thôi … Anh muốn mà vợ “

“ Thôi mà ! Từ qua giờ , em mệt lắm “

Bảo hờn dỗi :

“ Một chút thôi mà ! * một tay Bảo luồn vào ngực , một tay kéo khóa váy đằng sau* Anh chỉ ngắm chút thôi , được không ? Năn nỉ mà , vợ ơi “

Nàng gật đầu, trần truồng như Bảo , nằm gọn trong vòng tay đấy , khẽ nhìn ra cửa số . Bảo kể bao chuyện lãng mạn tình yêu , tay vuốt ve thân thể nàng nhẹ nhàng . Nàng hạnh phúc, cứ muốn ôm Bảo nằm ngoan ngoãn như thế .

“ Ra ngoài ăn tối với anh nhé ! Trưa giờ , em ăn qua loa , mặt nhợt rồi này “.

Nàng gật đầu nói Bảo chờ để thay đồ . Nàng vừa đừng dậy , Bảo lại vòng tay ôm lại phải hôn nàng một cái mới chịu thôi . Bảo còn mặc cái thứ underwear cho nàng nữa, nàng nhíu mày :

“Bảo ! Em muốn hỏi một chuyện “

“ Ok thôi ! Mời vợ “

“ Anh quan hệ với những ai trước em , phải không?”

Bảo cười như chứng khoán vừa lên giá vậy.

“ Làm gì có . Nếu có á , anh ra đường xe tong anh chết luôn “.

“ Nói gở nữa rồi “. Nàng khẽ đụng vào bờ môi chàng anh, đặt lên một nụ hôn nhẹ .

Anh và nàng dạo phố . Phố đêm Sài Gòn trong , mát rượi sau trận mưa bất chợt vừa rồi. Tóc bay phất phới , chiếc váy ngắn cùng đôi dày cao tôn lên những đường cong tuyệt vời của nàng. Nàng vui hơn bữa chiều , nàng cười hạnh phúc : “ Anh đâu phải thằng tồi. Anh phải có trách nhiệm với việc mình làm chứ ?”.

Bảo đưa nàng về tận nhà , đưa thuốc tránh thai và nói nàng coi kĩ cách sử dụng. Dường như , nàng lo lắng.

Sau lần đó , nàng và chàng gần gũi thường xuyên như người nghiện . Nàng nhớ về những cuốn tạp chí , những bài tâm tình , nàng cười :” Đâu phải sau khi làm chuyện đấy , tình yêu đều đổ bể đâu “. Nàng online và tâm sự với cô bạn thân ngày trước – cô bảo nàng khờ khạo quá, cô bảo nàng dại dột si mê ái tình. Nàng cười , khi yêu và gần gũi , nàng thấy anh quan tâm và chiều chuộng nàng hơn xưa. Người bạn đấy lắc đầu, buồn và lo lắng cho nàng .

Cô bạn đấy sinh ra ở một vùng quê nghèo khổ nên rất từng trải , vì những khoản ăn ở , học phí , đi thực tế lấy bài ,.., nhưng không chịu để nàng giúp đỡ , cứ tự lấy thân mình lăn xả trên giường với những mảnh bao cao su nhầy nhụa chất dính để kiếm tiền. Cô ấy cười – nụ cười ngạo nghễ oán than đời…

Hơn một tháng sau đó, ngày Valentine cận kề, nàng đã tự tay làm chocolate cho Bảo , tự làm tấm thiếp cầu kì, nàng còn vẽ chỉ trên khổ A3 : mặt chàng , vòm ngực chàng , cánh tay săn chắc của chàng ,… thậm chí cả nốt ruồi trên người chàng sau những lần ái ân nàng phát hiện được cũng trở nên hoàn hảo , tinh tế dưới bàn tay búp măng ấy. Nàng chờ ngày sẽ nhìn thấy đôi môi hạnh phúc của Bảo khi thấy nó .

Ngày Valentine ,

Bảo gửi tin nhắn nói nàng sẽ đến trễ vì kẹt chuyện việc làm ăn cùng cha. Nàng tuy buồn nhưng tin lời anh, đồng ý chờ anh đến.

Cùng lúc đó , cô bạn thân đã từng chia sẻ với nàng alo cầu cứu, nhờ nàng đến khách sạn ở quận 1 đón về , nàng chỉ nghe loáng thoáng và sợ hãi ghi chi tiết địa chỉ đến tận nơi. Nàng sợ hãi trước khung cảnh đó: mấy chiếc cao su nhếch nhác dưới sàn , chiếc váy riêm rúa nằm im ở xó phòng , cô bạn thân nằm ề mình trên giường , cong người đau đớn .

“Chuyện gì vậy An ? Trời ơi , cái lũ đàn ông …”

Nàng vội chạy lấy cái váy bận lên người An . Phấn son nhợt nhạt , mascara lem luốc, nhoèn nhoe nhoét cùng dòng nước mắt …

“ Nhi , xin lỗi ngày này mà An còn làm phiền Nhi nữa …”

“ Trời , hổng sao mà , An là bạn mình mà. Với lại anh Bảo bận họp làm ăn với cha nên đến trễ . Để Nhi lấy đồ đưa An về nhé “.

Cô nhìn nàng , thoáng buồn thay .

Khi An chợp mắt , nàng mới dám về . Vội nhìn đồng hồ, nàng alo cho Bảo thì giọng người con gái nhấc máy …

Điện thoại rơi, nàng lặng người , hết , hết rồi …

Nàng lái xe đến tận cầu Sài Gòn. Đôi nào đôi lấy cứ vòng tay ôm eo khiến nàng ghen tức. Nàng chỉ còn cách duy nhất là về nhà , ba má đi công tác hải dăm hôm nữa mới về , căn phòng trống trải chỉ còn bà giúp việc , nàng sẽ chẳng còn nhìn thấy đôi nào nữa ,…

Bảo đang chờ nàng trên ghế xa lông , nàng giận tím mặt.

“ Em nói chờ anh ở nhà mà. Chết nha , chết nha , Valentine mà vợ anh ra ngoài , nghi ngờ quá “.

Nàng vùng vằng vào phòng. Bảo chạy theo sau . Cửa phòng sập mạnh lại.

Nàng cởii chiếc áo ngoài , bộ đầm gợi cảm nàng mặc trên người để chờ đón chàng ngày Valentine in rõ từng đường cong quyến rũ . Bảo lại gần , vòng tay vào eo nàng . Nàng lướt vội sang bên nhanh như gió . Nàng thấy tức tối , khó chịu , khuôn mặt cau mày này không còn hợp với chiếc đầm đỏ nữa . Theo thói quen, nàng chẳng còn ngại ngùng với việc lột đồ trước mặt Bảo. Chưa kịp bận vào bộ đồ ở nhà , Bảo đã nhanh tay hơn một bước , tóm chặt và bế nàng lên giường , đè mạnh :

“Vợ anh sao thế ?”

“ Điện thoại anh đâu ? Sao tôi gọi mà có giọng con gái chứ ?”

Nàng bực bội , từng chữ đè nặng bung ra . Bảo buông tay khỏi người nàng, vật ngửa hứng mặt lên trần nhà .

“ Haha , vợ anh ghen !”

Nàng khó chịu , quay lưng lại , không thèm đáp.

“ Thôi mà , anh xin , đang nói chuyện với khách hàng thì điện thoại anh hư, bảo đứa Thanh – em gái con chú Thơ đấy , tiện đi sửa giùm luôn. Giờ nó còn chưa mang về vì chắc bận đi với bạn trai ngày Valentine mà , anh alo để lấy , bạn trai nó mà nghe lại hiểu nhầm giống em thì nhỏ Thanh nó thù anh chết . Haha … “

Nàng nhăn mặt , nghe vẻ xuôi tai … làm nũng :

“ Thôi mà , em xin lỗi . Đừng giận nha chồng , chồng nha …”

“Hông chịu đâu …“

Bảo quay người lại , cười khoái trá với nàng .

“ Thôi mà ! Vô tắm đi , vợ đi lấy chocolate vợ tự làm chồng ăn ha “.

Bảo khen nàng khéo tay. Bảo quấn lấy nàng trên giường …

“ Hôm nay không dùng bao nhé “

“ Không “

“ Thôi mà ! Hôm nay là Valentine mà “.

Nàng cười mỉm . Bảo túm chăn vất ra ngoài, lần lướt khắp cơ thể nàng . Điện thoại nàng đổ tin nhắn , Bảo không chịu để nàng coi :” Tí nữa đi, vợ ơi”. Nàng nghe Bảo không rờ đến nữa …

“ Đúng là con trâu , đi làm nữa mà hổng mệt à ?”

“ Vợ đẹp thế này . Mệt mấy cũng phải nộp bài chứ . Cày vừa lâu vừa sâu nhé . Haha “.

Nàng lấy tay ấn nhẹ vào chán chàng :

“ Hư “

Bảo thở mạnh . Nàng vuốt ngọn tóc của chàng còn ướt hồi vừa mới tắm, tủm tỉm cười . Nàng cứ nghĩ thầm về chuyện hiểu nhầm điện thoại của chàng lại cười về việc mình ghen. Nàng mở ngăn kéo lấy viên thuốc tránh thai , vừa định uống thì Bảo giật mạnh :

“ Một lần nữa mà , vợ ơi …”

“ Ôi đúng là chồng tôi …Nghỉ đi , xíu nữa nhé . Em xuống lấy ít hoa quả cho chồng măm ha “.

Nàng kéo bộ đồ ngủ bận vào người rồi sực nhớ có người nhắn tin . Đóng cửa phòng , xuống bếp , nàng mới lấy chiếc điện thoại trong túi ra . Nàng cười :” Hic, thì ra tin nhắn của An”.

“…Nhi ! An cám ơn Nhi nhiều nhé . Không có Nhi chiều nay chắc An chết mất. Có một chuyện An định nói với Nhi mà An mệt ngủ quên, khi dậy Nhi đã về mất rồi. Hoàn cảnh An thế nào, Nhi biết rồi đấy, sắp tới phải nộp tiền đi thực tế ở tận ngoài Bắc , nên ,…, Không ngờ hắn đưa thêm cả 4 người bạn đến . Lẽ ra An không nên nói chuyện này với Nhi nhưng vì Nhi là bạn thân nên An nghĩ mình phải thẳng thắn , Nhi à … Trong bốn người đến cùng đó , một người An nhìn giống Bảo – bạn trai Nhi . An tưởng nhầm nhưng đến lúc về, Nhi lục đồ xem điện thoại của khách bỏ quên lại thì nhìn thấy hình chung của Nhi và anh ta . Lúc Nhi gọi , An sợ nên đưa máy cho người cùng phòng nghe đấy . Tỉnh lại đi Nhi , An biết Nhi sẽ đau khổ nhưng An không muốn bạn thân của mình phải như thế . Hãy gặp An , Nhi nhé ! “

Điện thoại nàng buông thõng ,… Nàng lấy hết can đảm trở về phòng . Môi nàng lại chảy máu , nàng khóc . Giọt máu rơi trúng miệng kẻ dối lừa đang nằm đê mê sau khi sung sướng . Bảo giật mình , trở người , hét toáng lên :

“ Trời , em sao thế ! Sao lại chảy máu thế này …”

Bảo luống cuống tìm băng gạc , kể ra xem hành động này thì anh ta cũng tử tế thật. Nàng để mặc Bảo than trách nàng , anh hỏi gì nàng cũng không trả lời. Bảo nghĩ nàng mệt , nên khẽ đặt nàng xuống …Đêm – thật – dài …

Sáng hôm sau , nàng muốn Bảo đưa đến một người bạn đang bệnh. Bảo đồng ý . Bảo ngạc nhiên khi đứng trước mặt người bạn của nàng :

“ Chào anh ! Hôm qua , anh có để quên điện thoại . Tôi gửi trả …”

An gằn giọng . Bảo ấp ủng nhìn Nhi rồi lại liếc sang An …

“ Nhi ! xin lỗi em ! Em nghe anh giải thích được chứ ?”

Nàng chào An rồi lái thẳng xe về … Đêm qua dài quá , giọt máu khóe môi đêm Valentine qua sẽ khó lành lắm đây .

Nàng chia tay anh ta … cuộc tình đầu tiên thất bại ê trề …

Valentine này , nàng cũng đang trần truồng vì Toàn bỏ đi, bờ môi nàng cũng đang bật máu … Nàng khóc , khóc vì chua cay …. Khóc cho :” Anh đâu phải thằng tồi. Anh phải có trách nhiệm với việc mình làm chứ ?”. Khóc cho :” Nếu mà có giọt máu nào ở trên ga đấy, tôi thề là tôi sẽ cho cô nhiều hơn thế nữa “.

Rồi những năm sau, những mùa Valentine phía trước …, nàng cứ cười nhạo báng bản thân mình …

Giọt máu năm qua , giọt máu cho năm này ,…, đến bao giờ mới có người đàn ông hiểu chữ “ tiết “ thay vì chữ “ trinh “ để những giọt máu đấy không rơi vì vô nghĩa … ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết